Ánh đèn đầu ngõ chợt sáng chợt tắt
Tách cà phê sữa trong tay dần nguội lạnh Khóe miệng vô tình để lộ niềm nhớ thương Ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ mờ sương Thật ra em không thích đêm dài đằng đẵng Bởi vì anh mới là người phức tạp Thế nhưng dòng hồi ức tràn về đã không còn nồng nàn nữa Em phải làm sao để xóa tan sự cô đơn này đây Anh nhìn xem cánh bướm ngày xuân ấm áp Anh xem kìa chúng đang tung cánh bay lượn Cùng gió và nắng ấm áp trao nghiêng Vượt qua sự lạnh lẽo của tiết trời Anh nhìn thêm trăng khuyết giữa ngày hạ Anh xem chúng đang trộm mất niềm vui Đem nụ cười treo ngược về phía chân trời Trong trang cuối cùng của câu chuyện Quá khứ và thời gian đều trùng lặpEm dùng tất cả những lời lẽ có thể để biểu đạt Nhưng cũng chẳng có cách nào để giữ anh lại dù chỉ một chút Anh nghe không tiếng lá vàng rơi cuối thu Anh nghe chăng lá thở dài vì ly biệtChỉ còn lại mình em thưởng thức Cảnh non nước gió trăng Anh có nghe tuyết trắng rơi ngày đông chí anh có nghe tuyết giấu đi sự nghẹn ngào Khi thế gian này thiếu vắng anh anh nghe không tiếng lá vàng rơi cuối thu Anh nghe chăng lá thở dài vì ly biệt Chỉ còn lại mình em thưởng thức Biển và núi, trăng với gió Anh nghe chăng tuyết trắng rơi ngày đông chí Anh có nghe tuyết giấu đi sự nghẹn ngào Thế giới của anh không thuộc về nơi đâyCũng chẳng còn có anh trong giấc ngủ đông nữa.
Mùa hạ nắng ấm năm ấy tôi 18 tuổi, tôi đã trót yêu một cô gái, tôi không biết từ bao giờ lại yêu, chỉ có thể biết mỗi lần lướt qua lại phản mùa hoa nhài trên mái tóc mềm mại của em , chỉ có thể dám nhìn em từ phía xa, lòng tôi xuyến xao , mỗi lần lên lớp thấy em ngồi cạch cửa sổ ánh nắng chiếu vào những kẻ tóc , gương mặt ưu tú của em làm tôi say đắm, tôi chưa bao giờ dám bắt chuyện với em dù chỉ một lần, chỉ có thể dám nhìn em từ phía xa , vào đến ngày ra trường, em lặng lẽ tiến lại gần bên tôi ngỏ lời chụp hình chung, tôi đứng chet lặng và thế là tôi với em đã có một tấm ảnh chụp chung, tôi cất mãi trong lòng, 2 năm sau tôi lại gặp lại em, vẫn là em ,vẫn là mái tóc ấy, nụ cười ấy , nhưng mà bây giờ trên tay của em đã có chiếc nhẫn cưới , tôi đã từng nghĩ, bản thân đã hết thích em rồi , nhưng khi gặp lại em cảm xúc đã dâng trào , tôi gặp em trong một tiệm hoa, nụ cười em vẫn như thế, nhưng đó lại làm tôi rung động , nhưng sau tất cả tôi chỉ là một người đến sau , tôi biết mình không đủ cam đảm để nói với em rằng tôi thích em nhưng chắc chắn bao lâu đi nữa tôi cũng sẽ không quên rằng tôi đã thích một người con gái dịu dàng như em , giá mà nếu có cơ hội tôi sẽ nói với em rằng TÔI THÍCH EM!!"(lấy tim hộ t^^)